[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

/

Chương 7: Lợi ích của danh vọng tông môn

Chương 7: Lợi ích của danh vọng tông môn

[Dịch] Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

8.355 chữ

20-10-2023

Chương 7: Lợi ích của danh vọng tông môn

Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Ngay cả Diệp Phong cũng ngu ngơ.

Hắn không biết lý do Hoắc Vân Kiệt bỗng nhiên đột phá

[Danh vọng tông môn: 15]

Lúc này, một hàng chữ đập vào tầm mắt Diệp Phong khiến hắn lâm vào trầm tư.

Từ lúc Hoắc Vân Kiệt kiềm chế được Tư Thái Gian, hơn nữa lúc có người các môn phái hò hét cổ vũ, danh vọng tông môn liền bắt đầu tăng lên từ từ.

Mà ngay khoảnh khắc danh vọng tông môn đột phá 10, tu vi của Hoắc Vân Kiệt cũng đột phá theo.

Điều này khiến cho Diệp Phong có thêm nhiều phỏng đoán lớn mật.

Giá trị danh vọng có thể khiến cho các đệ tử đột phá?

Hoặc nói cách khác, giá trị danh vọng có thể khiến cho tông môn nổi danh hơn, có vận khí hơn, hay là điều gì khác?

Đầu Diệp Phong ngập tràn những dấu chẩm hỏi.

[Tinh, chúc mừng ký chủ phát hiện điểm tinh túy. Giá trị danh vọng của tông môn đại biểu cho độ nổi tiếng của tông môn, cũng tượng trưng cho khí vận của tông môn. Thời điểm có một người công nhận tông môn của ký chủ sẽ được +1 giá trị danh vọng của tông môn. Giá trị danh vọng càng cao, khí vận của tông môn càng mạnh, càng nổi danh, mà khí vận các môn hạ đệ tử trong môn cũng càng nhiều.]

Hệ thống bất chợt nhảy ra, suýt chút nữa đã dọa Diệp Phong sợ chết khiếp.

Nhưng sau khi nghe xong giải thích, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ.

“Giá trị danh vọng đại biểu cho khí vận, như vậy lúc giá trị danh vọng đột phá 10, chắc là tương đương với việc đột phá một mốc giá trị, cho nên bình cảnh trong tu vi của Hoắc Vân Kiệt mất đi một ít, nên mới đột phá Luyện Khí tầng năm ngay tại chỗ.”

“Xem ra, ta phải nỗ lực làm cho Phiêu Miểu Phái được nhiều người công nhận hơn, không ngừng gia tăng giá trị danh vọng của tông môn, cũng đồng nghĩa với việc khí vận của các đệ tử trong môn phái được tăng lên, việc tu luyện sẽ dễ dàng hơn.”

Diệp Phong thầm sắp xếp lại tin tức về giá trị danh vọng của tông môn.

Lúc này, sau khi trải qua một hồi khiếp sợ, mọi người đều ồ lên.

“Hoắc Vân Kiệt thế mà lại đột phá Luyện Khí tầng năm ngay tại chỗ, đã thế còn thi triển ra “Hỏa Vân Chưởng” giai đoạn viên mãn, đúng là khủng bố mà!”

“Vận khí cũng tốt ghê? Nếu không phải hắn đột phá ngay lúc này, e là đã thua rồi.”

“Xem ra, vận số của Phiêu Miểu Phái chưa hết rồi.”

Chưởng môn của các môn phái lớn liên tục xì xầm.

“Ba đệ tử của Phiêu Miểu Phái đều là yêu quái à?”

Chu chấp sự cũng sững sờ ngay tại chỗ.

Ông ta cũng tu luyện không ít pháp thuật, hơn nữa còn có vài loại đã đạt đến giai đoạn viên mãn.

Nhưng ông ta là Luyện Khí tầng chín, chỉ thiếu một bước nữa là bước vào Tụ Nguyên Cảnh.

Hoắc Vân Kiệt thì ngược lại, cùng lắm thì hắn chỉ vừa mới đột phá Luyện Khí tầng năm.

“Môn phái này có bí mật!”

Chu chấp sự ném cái nhìn thâm sâu về phía Diệp Phong: “Song, nhìn từ tình huống trước mắt, chỉ là đệ tử phái Phiểu Miểu luyện pháp thuật tốt, còn tu vi thì vẫn tầm thường.”

Thân là chấp sự của thành Bạch Phù, ông ta có vốn kiến thức uyên thâm, mấy quái vật mới mười mấy tuổi đã đột phá Luyện Khí tầng chín đều đã nghe nói qua, bây giờ cũng chỉ là kinh ngạc một lúc mà thôi.

Còn ở bên kia, chưởng môn Triệu Đại Giang của Xích Xà Phái đã nổi trận lôi đình.

“Đột phá ngay tại chỗ thì không có gì lạ, thế nhưng có thể luyện pháp thuật đến viên mãn kiểu này, ta nghi ngờ có gian lận ở đây!”

Triệu Đại Giang tức đến mức đập tan tành chiếc xe lăn, sau đó đứng dậy mắng ầm lên.

“Ngươi hoài nghi bổn chấp sự?”

Chu chấp sự liếc qua, phóng thích khí tức Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, ép cho Triệu Đại Giang mới Luyện khí tầng bảy lạnh sống lưng.

“Không dám không dám.”

Triệu Đại Giang nhận ra bản thân thất thố, sợ bị Chu chấp sự ghi hận liền hấp tấp xin lỗi.

Chu chấp sự hừ một tiếng, nhìn Tư Thái Gian ngã thẳng cẳng trên mặt đất. Sau khi xác định hắn ta đã bại mới tuyên bố: “Trận thứ ba, Hoắc Vân Kiệt của Phiêu Miểu Phái dành thắng lợi, lần này hai phái đối chiến, vì kết quả cuối cùng của Phiêu Miểu Phái là thua hai thắng ba, vì thế giành thắng lợi chung cuộc.”

Nói tới đây, Chu chấp sự duỗi tay về phía Triệu Đại Giang: “Triệu chưởng môn, giao ra khế đất của tông môn quý phái đi!”

Triệu Đại Giang xanh mặt.

Hắn ta không giám không giao, bởi nếu vậy đồng nghĩa với việc đối nghịch với thành Bạch Phù, sẽ không có kết cục tốt.

“Haizz!”

Triệu Đại Giang đưa một phần công văn cho Chu chấp sự mà vẻ mặt xanh mét, ngay cả xe lăn cũng bỏ, ngự kiếm bay đi.

“Hóa ra chưởng môn của Xích Xà Phái không phải là người què!”

Lúc này Diệp Phong mới bừng tỉnh.

“Đương nhiên Triệu Đại Giang không phải người què rồi, ngồi xe lăn làm bộ làm tịch vậy thôi.”

Chu chấp sự bước tới, đưa khế đất của Xích Xà Phái cho Diệp Phong: “Diệp chưởng môn, vật này thuộc về ngươi.”

Diệp Phong nhận khế đất, nhưng lại hơi khó xử.

Tông môn của Xích Xà Phái cách nơi này tận mấy dặm, dù thu vào tay cũng chẳng tiện dùng.

“Nếu Diệp chưởng môn không cần khế đất tông môn của Xích Xà Phái, có thể đưa cho phủ Thành Chủ, các ngươi có thể được nhận 100 khối linh thạch hạ phẩm với mười lọ “Linh Nhãn Dịch”. Chu chấp sự nhìn ra sự chần chừ của Diệp Phong nên vội vàng bổ sung.

“Chưởng môn sư thúc, con… con thắng rồi.”

Lúc này, rốt cuộc Hoắc Vân Kiệt cũng xuống khỏi lôi đài. Bởi vì trước đó tiêu hao quá độ nên bây giờ sắc mặt nom hơi nhợt nhạt.

Diệp Phong nhìn Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt, Lý Kiều Kiều, ba đệ tử nhà mình, lại nhìn Chu chấp sự, nói: “Vậy ta giao quyền xử trí khế đất tông môn cho ba đệ tử, dù sao cũng là họ dùng sức mình để đổi lấy.”

Nghe được mấy lời này, ba đệ tử đều cảm động rưng rưng.

Khế đất tông môn là thứ quan trọng nhất của một môn phái.

Vậy nên chuyện Diệp Phong nhường quyền xử trí khế đất lại cho đệ tử, là đủ để chứng minh lòng tín nhiệm và coi trọng của mình đối với các đệ tử, khiến cho người người ngưỡng mộ.

Chu chấp sự cũng ngây người, nhưng ông ta lại không phản đối.

“Chưởng môn sư thúc, bọn con nào có tư cách quyết định chuyện quan trọng như này được.” Ba đệ tử lắc đầu nguầy nguậy.

Diệp Phong trừng đôi mắt thâm quầng với bọn họ: “Ta là chưởng môn, ta cho các ngươi quyết định thì nhanh chân quyết định đi.”

Ba đệ tử nghe vậy lại càng cảm động hơn mấy phần.

Sau khi bàn bạc một lúc, bọn họ nhất trí quyết định sử dụng khế đất tông môn để đối lấy tài nguyên tu hành mà Chu chấp sự đã hứa hẹn.

“Mấy thứ này là của các ngươi.”

Chu chấp sự thu hồi khế đất tông môn của Xích Xà Phái, sau khi để lại một rương gỗ liền dẫn hai tên tùy tùng đạp lên phi kiếm, ngự không rời đi.

“Diệp chưởng môn, quý phái nhân tài đông đúc, hy vọng các ngươi càng ngày càng lớn mạnh.”

Giọng nói của Chu chấp sự từ nơi xa vọng lại không ngừng ở trong núi.

“Diệp chưởng môn, chúc mừng.”

“Diệp chưởng môn, nếu sau này có thời gian, chúng ta cùng giao lưu đệ tử môn hạ nhé.”

“Diệp chưởng môn, ngươi cần phu nhân không, bằng hữu của ta có một cô con gái, tuổi tác cũng tương tự ngươi, chỉ là có hơi béo chút, nhưng cũng tầm tạ rưỡi thôi...”

Chưởng môn các môn phái khác sôi nổi tiến lên chúc mừng, trên mặt đều bày ra nụ cười hiền lành.

Dù không biết làm sao đệ tử Phiêu Miểu Phái luyện pháp thuật đến viên mãn, nhưng dù sao thì Phiêu Miểu Phái cũng đánh ra tên tuổi. Không ít chưởng môn đều cảm thấy nên bảo trì mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Phong.

“Các vị khách khí rồi, phái ta còn có chuyện cần xử lý, thứ lỗi không tiễn xa được.”

Diệp Phong chắp tay với mọi người, lòng nghĩ thầm phải tiêu xài chút linh thạch và Linh Nhãn Dịch vừa nhận mới được.

“Diệp chưởng môn, hẹn ngày tái ngộ.”

Các đại chưởng môn đều ngầm hiểu là Diệp Phong muốn tiễn khách, vì thế chắp tay, mang theo đệ tử môn hạ rời đi.

Mà trong lúc này, Diệp Phong phát hiện danh vọng tông môn còn đang tăng lên, đã vượt ngưỡng 20.

Điều này có nghĩa là đã có 20 người công nhận Phiêu Miểu Phái, chứng tỏ các môn phái lớn vừa rời đi có không ít người thật lòng thừa nhận Phiêu Miểu Phái, nhưng cũng có khá nhiều người chỉ là vờ khách khí.

“Ngay từ đầu, tông môn chỉ có bốn người chúng ta, giá trị danh vọng là 5, vậy thì dư ra một điểm là từ đâu ra nhỉ?”

Diệp Phong nghĩ tới ngũ đệ tử Thư Hồng Vũ chỉ mới gặp qua một lần.

“Nếu Thư Hồng Vũ vẫn công nhận Phiêu Miểu Phái, có lẽ sau này sẽ trở về.”

Diệp Phong nghĩ vậy.

“Oa!”

Lúc này, Diệp Phong nghe thấy tiếng reo đầy kinh ngạc của ba đệ tử nhà mình.

Hắn mẹ theo theo âm thanh mà nhìn lại, chỉ thấy rương gỗ trên mặt đất đã được mở ra.

Bên trong có một đống khối vuông ngọc thạch được xếp ngay ngắn, còn tản ra linh quang, trông cực kỳ mê người.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!